Cuộc đời luôn tồn tại những phép nhiệm màu, chỉ cần chúng ta có tình yêu thương thì tất cả khoảng cách về địa lý, thời gian, hay thậm chí giữa sự sống và cái chết, số phận cũng sẽ an bài cho ta gặp lại nhau.

Trong thế chiến thứ hai, có một người đàn ông họ Wall tên là Martin. Martin Wall là một tù nhân chiến tranh, bị giam tại trại tù binh ở Siberia, từ đó phải rời xa quê hương Ucraina, bỏ lại người vợ là Anna và cậu con trai Jacob.

Vài năm sau đó, anh ta và gia đình mỗi người một phương, bặt vô âm tín, thậm chí sau khi anh ta bị bắt một thời gian, đến cả việc người vợ Anna sinh thêm một đứa con gái tên là Sonia mà anh ta cũng không hề hay biết.

Thêm một vài năm nữa, Martin được trả tự do, lúc này anh ta kiệt quệ cả về sức khỏe lẫn tinh thần, nhìn bề ngoài như một ông già lọm khọm. Không chỉ có vậy, trên tay và chân của anh còn lưu lại nhiều vết sẹo, điều khiến anh đau lòng hơn nữa, là anh không còn khả năng sinh con.

Sau khi được ra tù, chuyện đầu tiên mà Martin làm là tìm kiếm cô vợ Anna, và cậu con trai Jacob. Cuối cùng, anh cũng nghe ngóng được tin tức của họ từ hội Chữ Thập Đỏ, người ta nói rằng vợ con của anh đã chết trên đường đi tới Siberia. Martin đau khổ tột độ. Đương nhiên, anh vẫn không hề biết rằng mình còn có một cô con gái trên thế gian này.

Thật ra thì, không lâu sau khi Martin bị bắt, Anna đã may mắn đưa được con trai Jacob chạy trốn đến nước Đức. Cô gặp được một đôi vợ chồng nông dân tốt bụng tại đó, đôi vợ chồng này đã giữ mẹ con họ ở lại. Vì vậy, Anna sống yên ổn tại đó, đồng thời cô cũng giúp họ làm việc đồng áng và dọn dẹp nhà cửa.

Cũng vào thời gian này, cô sinh đứa con gái Sonia. Anna tin rằng, chỉ cần Martin còn sống, họ nhất định sẽ trùng phùng, nhất định có thể tạo lập một cuộc sống mới. Nhưng, đời không là mơ. Vài năm sau đó, cuộc chiến tranh tàn khốc đã đưa nước Đức đến bờ vực của sự thất bại. Anna và hai đứa con vô cùng vui mừng, họ cho rằng sẽ có cơ hội để đoàn tụ với Martin.

Tuy nhiên, điều họ không ngờ là, Hồng quân Liên Xô đã tập trung những người dân di cư như họ lại, đưa họ lên một con tàu đông đúc như tàu chở súc vật, nói rằng đưa họ về nhà, nhưng thực chất là đưa họ đến trại tập trung đầy chết chóc ở Siberia.

Hi vọng của Anna vụt tắt, cô cảm thấy tuyệt vọng, rồi sinh bệnh nặng. Cô cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, chỉ ngày qua ngày cầu nguyện: “Cầu xin ông trời, hãy phù hộ cho hai đứa trẻ bất hạnh của con!”.

Một ngày nọ, Anna gọi Jacob đến bên cạnh và nói: “Con trai của mẹ, mẹ bệnh nặng lắm rồi, có lẽ không sống được bao lâu. Mẹ sẽ ở trên trời phù hộ các con. Jacob, con phải hứa với mẹ, không bao giờ được bỏ rơi em gái Sonia”.

Sáng sớm hôm sau, Anna qua đời. Người ta đem thi thể của cô chất lên xe hàng và chở đến một khu nghĩa địa đầy rẫy những ngôi mộ vô danh. Còn hai đứa trẻ thì bị đem lên tàu hỏa, đưa đến một cô nhi viện gần đó.

Còn Martin – người đang chìm đắm trong tuyệt vọng, lúc này đang làm việc như cỗ máy trong một nông trang. Một buổi sáng, Martin gặp Greta – một cô gái làm cùng nông trang với anh. Greta luôn mỉm cười để ý đến anh.

Martin không ngờ rằng, cô gái luôn lạc quan yêu đời, thông minh lanh lợi này lại là bạn học hồi xưa của mình. Bôn ba nhiều nơi, trải qua thời gian thăng trầm, xảy ra vô số sự việc, mà họ lại có thể gặp nhau ở đây, thật là thần kì!

Chẳng bao lâu sau, họ tổ chức hôn lễ. Martin cảm thấy cuộc sống của mình tìm lại được ánh mặt trời, cuộc sống lại trở nên có ý nghĩa. Greta cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng cô luôn mong mỏi bản thân có một đứa con để yêu thương, chăm sóc.

Đến một ngày, Greta khẩn cầu với chồng: “Martin, có nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện, chúng ta hãy nhận một đứa về nuôi có được không?”. Martin phản bác: “Greta, sao em lại có ý nghĩ như vậy, anh không thể chịu thêm bất cứ sự đả kích nào nữa, em có hiểu không?”. Greta vô cùng buồn bã.

Nhưng cuối cùng tình yêu mãnh liệt của cô dành cho trẻ em đã thuyết phục được Martin. Vào một buổi sáng, Martin nói với Greta: “Đi nào, chúng ta đi đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ”. Greta vui mừng khôn xiết, lập tức lên tàu đi đến cô nhi viện.

Greta bước trên hành lang tối tăm của cô nhi viện, nhìn về phía lũ trẻ đang xếp thành hàng, chăm chú quan sát, cân nhắc. Nhìn thấy những khuôn mặt trầm mặc, những ánh mắt cầu xin của lũ trẻ, Greta chỉ muốn mở rộng vòng tay ôm lấy tất cả chúng vào lòng và đưa về nhà. Nhưng cô biết rằng, điều đó là không thể.

Đúng vào lúc này, có một đứa trẻ cười thẹn thùng bước về phía cô. Greta quỳ xuống, xoa đầu đứa trẻ: “Cháu à, cháu có đồng ý đi theo cô không? Đến một nơi có cả cha lẫn mẹ?”.

“Đương nhiên cháu đồng ý, nhưng cô đợi chút, cháu đi gọi anh trai. Chúng cháu phải đi cùng nhau, cháu không thể bỏ lại anh trai mình được”.

Greta cảm thấy vô cùng băn khoăn, bất lực lắc đầu: “Nhưng cháu à, cô chỉ có thể đưa một mình cháu đi thôi”. “Không, cháu muốn đi cùng anh trai mình. Trước đây chúng cháu cũng có mẹ, khi mẹ qua đời đã dặn dò anh trai không được bỏ rơi cháu”.

Lúc này, Greta cảm thấy bản thân không muốn chọn bất kì đứa trẻ nào khác, bởi vì đứa trẻ trước mặt cô vô cùng đáng yêu, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng mình phải về thương lượng lại với Martin.

Khi về đến nhà, Greta lại khẩn cầu Martin: “Martin, có một chuyện em muốn thương lượng với anh. Em phải nhận nuôi hai đứa trẻ, bởi vì đứa trẻ mà em chọn có một người anh trai, nó không thể rời bỏ anh trai của mình. Em mong anh đồng ý nhận nuôi đứa trẻ này được không?”

“Greta, vậy sao em không chọn đứa trẻ khác, mà lại nhất quyết là bé gái này? Theo anh thấy thì tốt nhất đừng chọn đứa nào cả”.

Lời nói của Martin Wall, khiến Greta vô cùng đau lòng, cô thậm chí còn không muốn đi cô nhi viện nữa. Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Greta, trong lòng Wall chợt trào dâng niềm thương cảm. Tình yêu rốt cuộc lại giành chiến thắng.

Lần này, Martin và Greta cùng đi đến cô nhi viện, Martin cũng muốn gặp đứa bé gái đó. Đứa bé gái ra ngoài hành lang tiếp đón họ, lần này, cô bé nắm chặt tay cậu bé đi cùng. Đó là một cậu bé gầy gò, trông rất yếu ớt, nhưng cặp mắt của cậu bé lại ngập tràn sự dịu dàng và lương thiện. Lúc này, cô bé mở to đôi mắt sáng lóng lánh, nhẹ nhàng hỏi Greta: “Cô đến đón chúng cháu phải không?”

Greta chưa kịp trả lời, thì cậu bé đứng bên cạnh đã mở lời: “Cháu đã đồng ý với mẹ là sẽ không bao giờ bỏ rơi em gái. Khi mẹ cháu mất, cháu đã hứa như vậy. Vậy nên, đáng tiếc là em gái cháu không thể đi cùng với hai người”.

Martin âm thầm quan sát hai đứa trẻ vừa đáng yêu lại đáng thương này. Một lát sau, anh tuyên bố đầy quả quyết: “Chúng tôi nhận cả hai đứa trẻ này”. Martin đã bị cậu bé gầy gò ốm yếu trước mắt thu hút đến nỗi không thể kháng cự nổi nữa rồi.

 Vậy là Greta đưa hai anh em đi thu dọn quần áo, Martin đến văn phòng làm thủ tục nhận nuôi. Sau khi Greta thu dọn đồ đạc, đưa hai đứa trẻ đến văn phòng, liền thấy Martin bần thần lúng túng đứng ở đó. Gương mặt trắng bệch, đôi tay run rẩy, dường như không dám kí vào thủ tục nhận nuôi.

Greta sợ hãi hỏi: “Martin! Anh làm sao vậy? Martin?”

“Greta, em nhìn những cái tên này xem!”. Greta nhận lấy tờ thủ tục nhận nuôi có ghi tên hai đứa trẻ: “Jacob Wall; Sonia Wall, Mẹ: Anna (Bartel) Wall; Cha: Martin Wall”.

“Em có biết không Greta, hai đứa trẻ này là con ruột của anh! Một là đứa con trai mà anh tưởng rằng đã chết từ lâu, một là đứa con gái mà anh chưa từng gặp mặt!”

Martin xúc động đến nỗi nước mắt nhạt nhoà, anh vừa nói vừa quỳ xuống, ôm chặt hai đứa trẻ vào trong lòng, thán phục nói: “Kì tích, thật là kì tích! Ôi! Cảm ơn trời đất đã phù hộ chúng tôi, ôi! Greta, nếu như không phải em đã thỉnh cầu anh nhận nuôi chúng, nếu như không có trái tim nhân ái của em, có lẽ anh đã không thể gặp được kì tích này mất rồi”.

Đúng vậy, dưới sự vẫy gọi của tình yêu, mọi kì tích đều có thể xảy ra!

Nguyễn Khắc Thành Đạt

Bạn có dành hàng giờ để lướt Instagram và TikTok trong vô thức không? Nếu vậy, bạn có thể đang bị "thối não" (Brain rot) - từ của năm 2024 do Oxford bình chọn. 



 Mới đây, “Brain Rot” tạm dịch là “Thối não”, đã được Oxford công bố là từ của năm 2024. Năm nay, hơn 37.000 người đã tham gia bình chọn 6 từ được Nhà xuất bản Đại học Oxford lựa chọn. Sau cùng, “Brain Rot” đã chiến thắng với số phiếu cao nhất. 

 “Brain Rot” là một thuật ngữ dùng để mô tả tình trạng suy giảm về tinh thần và trí tuệ của một người do phải tiêu thụ quá nhiều nội dung chất lượng thấp, đặc biệt trên các nền tảng mạng xã hội. 

Việc sử dụng "Thối não - Brain Rot " đầu tiên được ghi nhận từ trước thời đại internet - vào năm 1854 do nhà văn, triết gia người Mỹ Henry David Thoreau viết trong cuốn sách "Walden".
 
Theo Oxford, cụm từ này đã gây chú ý trở lại trong quãng thời gian vừa qua, như một cách để bày tỏ sự lo ngại về ảnh hưởng tiêu cực của việc tiêu thụ quá nhiều nội dung chất lượng thấp trên mạng xã hội.

 “Vào năm 2024, cụm từ này được dùng để nói về nội dung chất lượng thấp, giá trị thấp trên mạng xã hội và internet, cũng như ảnh hưởng tiêu cực của việc sử dụng này đối với cá nhân và xã hội”, Oxford cho biết. 

 Ước tính, "Brain rot" được dùng với tần suất tăng 230% chỉ trong thời gian từ 2023 đến 2024. 

Giáo sư tâm lý Andrew Przybylski từ Đại học Oxford nói rằng đây là một "triệu chứng của thời đại chúng ta đang sống". "Thối não - Brain Rot " được định nghĩa là sự suy giảm về mặt tinh thần hoặc trí tuệ của một người, đặc biệt là do tiêu thụ quá nhiều nội dung tầm thường hoặc không có giá trị.

 Ông chỉ trích xu hướng coi nhẹ những ý tưởng phức tạp của xã hội và cho rằng đây là một phần của sự suy giảm chung của trí tuệ và tinh thần. Từ "Thối não" này ban đầu trở nên phổ biến trên mạng xã hội trong nhóm người dùng gen Z và gen Alpha. Nhưng giờ "Thối não - Brain Rot" ngày càng được sử dụng rộng rãi hơn nhằm mô tả nội dung chất lượng thấp, giá trị thấp trên mạng xã hội. 

Còn ông Casper Grathwohl, Chủ tịch Oxford Languages, chia sẻ về cụm từ của năm: "Brain rot phản ánh hiểm họa từ cuộc sống ảo và cách chúng ta sử dụng thời gian rảnh rỗi”. 

Ông cho biết. “Không ngạc nhiên khi có nhiều người bỏ phiếu ủng hộ thuật ngữ này, chấp nhận nó là lựa chọn của chúng tôi năm nay”.

 “Từ của năm” của Oxford phản ảnh xu hướng nổi bật trong năm. Như năm 2021, từ “vax” tức vaccine được chọn trong bối cảnh đại dịch Covid-19 bùng phát.

 Năm 2022, từ “Goblin mode” tạm dịch là “chế độ yêu tinh” đã chiến thắng. Từ này dùng để chỉ một người ăn mặc có phần xuề xòa, nhằm chỉ những người phải ở nhà trong thời gian dài do đại dịch. 

 Còn năm nay chính là “Brain Rot – Thối não” là từ khóa cảnh báo nhiều vấn đề đáng lo ngại cho thế hệ trẻ…



 Thật ra đã có lần tôi lướt qua Tiktok của bạn này nhưng không để ý vì cách diễn xuất của những "cộng sự" hơi "đơ". Cho tới khi tôi ngồi lật lại hành trình từ ban đầu của Khang, thì tôi giật mình, hiểu ra đó là một nhân vật rất đặc biệt.

Chân dung Lê Tuấn Khang 

Trong những clip tự quay diễn của mình, Lê Tuấn Khang làm được nhiều việc trong một câu chuyện:

1. Mô tả hình ảnh mộc mạc của vùng quê miền tây, bây giờ đang còn không nhiều lắm.

 2. Mô tả lối sống, cách ăn uống, nấu ăn đặc trưng của miền tây mà khi cậu ta chuẩn bị nêm nếm món gì người ta đều biết trước: hết muối, nước mắm đồng, bột ngọt thì thể nào cũng không thiếu nắm đường!

3. Giữa sự mộc mạc, đơn giản sẽ thấy cái văn hóa toát ra qua cách hành xử, suy nghĩ. Cách suy nghĩ về miếng ăn, giềng mối, đạo đức qua cách thức kể chuyện tếu táo và thông minh. Cách mà cậu ta luôn tự nhắc mình không được ăn cắp, không được ăn cắp  nhưng rồi kết 1 cái: Đi ngang vườn, thấy trái ổi chín như vầy, tính sao?

4. Và cuối cùng, đây là một thanh niên hết sức thông minh, hài hước và nhân hậu. Đừng ai bảo rằng Khang quá ngây ngô hay mộc mạc. Cách mà sau này làm các clip hài hước suy nghĩ về các tình huống, biến nó thành những khoảnh khắc điện ảnh, tình huống tức cười, không rề rà mô tả lòng vòng ... thì phải thông minh, đầu tư nhiều lắm cho câu chuyện (kịch bản) mà bạn ấy muốn lột tả.

Khang rất cố ý để biến mình thành một người "mát mát", có xí "ba bảy" -  không bình thường về thần kinh, tức là người "cõi trên" một chút  ... để giật các tình huống lên chỗ quái dị, kỳ quặc đến mức không tưởng-  nhưng rất gần với những gì ta hay thấy trong cuộc sống.

Mọi thứ tưởng đơn giản nhưng giấu trong một cái đầu thông minh, tinh quái. Hãy coi cách cậu ta kể chuyện một mình: Các Vlog khác thường chọn cách mô tả cuộc sống đẹp, thói quen, tập quán, món ăn... hoặc chỉ 1 trong những khía cạnh đó, còn Lê Tuấn Khang chọn tất: Chọn nấu nướng có bản sắc mà hài hước, chọn kể chuyện miệt đồng nhưng tếu táo, chọn tâm tình về đạo đức (hái trộm rau quả trái cây, ăn trộm con cá, hủ đường...) nhưng có đặt nó vô bối cảnh khá nhân ái chan hòa.

Một hình ảnh rặt miền Tây của Lê Tuấn Khang 

Như thế, Tuấn Khang coi như cho mọi người đi dạo qua hình ảnh, câu chuyện và cả những ước mơ về tâm thức theo cách đơn giản nhất mà cậu có. Chuyện này thì không phụ thuộc vào trình độ lớp 7 hay Cử nhân, Tiến sĩ một chút nào. Người kể chuyện đồng quê này đã lấy con người, bản năng và những thứ anh ta tiếp cận biến thành văn hóa cá nhân ra mà kể.

Cái này người có học cao hoặc trải qua quá nhiều môi trường chuyên nghiệp đồ này nọ... không bao giờ làm được.

Và, điều quan trọng nhất trong câu chuyện của Tuấn Khang là chàng thanh niên ấy đã bắt đầu mọi thứ bằng một trò chơi với cái điện thoại. Trong phút giây bí nhất của cuộc đời đi làm thuê mướn: Làm gỗ, chạy grab hay chăn vịt trên đồng...

Khi mà cậu làm đến 16, 17 tiếng đồng hồ vẫn không đủ tiền để sống. Cuộc đời cứ thế sẽ trôi qua nếu cậu không phát hiện ra khả năng kể truyện và những hình ảnh của mình có thể làm người ta thích thú.

Cậu vọc nó và đã vọc đúng vào cái thứ không bao giờ cậu được học hoặc biết đến trong đời một cách bài bản: Công nghệ - cộng đồng - mạng xã hội.... Giữa lúc bó gối khoanh tay vì số phận, thì cậu đã bật dậy và phóng đi vô cách vô tâm trong mũi tên bản năng và số phận.

Sự nhạy cảm, thông minh đã khiến Tuấn Khang vượt trên người khác, vẽ nên một số phận khác biệt của mình và làng xóm. Một chàng trai lớp 7, có thể thay đổi cuộc sống của 1 cộng đồng và biến nó thành cái không còn giới hạn về biên giới và mọi cản ngại khác.

Sáng nay, một đồng nghiệp có nhắc chuyện cơ cấu lại hệ thống, các đài truyền hình từ các cơ quan báo chí, thông tấn sẽ gộp lại và khối nhân sự rành nghề trong ấy sẽ là một đe dọa cạnh tranh trực tiếp với đội ngũ Youtuber, Tiktoker... này nọ. Tôi có bày tỏ rằng, sẽ có không nhiều những người trong số đó thành công ở lĩnh vực MXH này.

Những món ăn miền Tây sẽ được chết biến dân dã thế này

Thật ra, nếu có thành công, đã thành công rồi, còn lại, những người được đào tạo quá bài bản, chuyên nghiệp về truyền hình, phim ảnh này nọ, sẽ khó làm "nên màu" trên thế giới đầy khác biệt của MXH.

Chúng ta đang bị trói buộc bởi những nguyên tắc chuyên nghiệp của mình!

Cũng như tôi nói anh em Tuổi Trẻ Cười rằng mình phải tìm cho được rất nhiều Lê Tuấn Khang như thế, ngay từ khi họ chưa nổi tiếng, thì mới mong rằng ta có những cuộc đổi thay...

Nguyễn Văn Tiến Hùng

Được tạo bởi Blogger.