Sáng nay, trên nick Facebook của CEO King Coffee Lê Hoàng Diệp Thảo đã có stt tố cáo có âm mưu chiếm đoạt Trung Nguyên của gia đình bà một cách trắng trợn, khiến nhiều người quan tâm.
Một số người ủng hộ CEO Lê Hoàng Diệp Thảo đòi lại những gì được cho là của mình và các con, nhưng cũng có nhiều người lại khuyên hãy rút lui và bỏ qua để thương hiệu Trung Nguyên đã là thương hiệu Quốc gia cho người chồng là Đặng Lê Nguyên Vũ điều hành. 

Việc bà Lê Hoàng Diệp Thảo lên tiếng vì vụ xử phúc thẩm li hôn của bà và ông Đặng Lê Nguyên Vũ đang sắp diễn ra, trong điều kiện ông Vũ có vẻ khá kiên quyết để li hôn và bà cũng đồng ý việc chuyển vụ xử theo đề nghị của bà là từ xử kín sang xử công khai. 
Trên fb bà Lê Hoàng Diệp Thảo viết:
"Việc đẩy tôi và 4 người con ra khỏi Trung Nguyên là thủ đoạn tàn độc, bất chấp luật pháp để âm mưu cướp trắng Trung Nguyên.
Giờ phút này, họ vẫn đang giữ khối sản nghiệp của gia đình tôi, con tôi. Tôi và các con tôi vô cùng vất vả để nỗ lực cho xã hội biết rõ mình mới chính là người chủ thực sự của Trung Nguyên.
Từ một người âm thầm đứng sau chồng, cố tình không muốn ai biết đến, do biến cố gia đình, hôm nay, bằng người thật, việc thật, bằng chứng thật, tôi đã được mọi người biết đến tôi với tư cách là người sáng lập, điều hành Trung Nguyên từ những năm tháng đầu gian khó nhất cho đến khi đạt tầm vóc như ngày hôm nay. Trung Nguyên không chỉ được người tiêu dùng Việt Nam tin tưởng lựa chọn là nhãn hiệu cà phê hàng đầu Việt Nam, mà Trung Nguyên đã được vang danh trên thế giới.
Tuy nhiên, hôm nay, tôi một lần nữa bày tỏ thêm những thời khắc vô cùng khó khăn mà nếu không có chính đồng vốn của cá nhân tôi đưa cho anh Vũ, thì những thành quả trên không bao giờ có thể đạt được. Hay nói cách khác, nếu không có những đồng vốn của tôi đưa cho anh Vũ trong 3 thời điểm ngặt nghèo nhất, thì không bao giờ tồn tại Trung Nguyên trên cõi đời này để mà những kẻ tham lam vô độ hùa vào cướp trắng.
Lần thứ 1: Tại thời điểm mới lập nghiệp, 1996 người chú nuôi cho thuê căn nhà gỗ ọp ẹp để làm hãng cà phê Trung Nguyên với giá 1 triệu đồng. Thì đến lúc, ông ấy đã đòi lại vốn và đòi lại nhà. Tôi phải đưa tiền cho anh Vũ.
Lần thứ 2: Khi còn là 1 sinh viên nghèo vào Sài Gòn để tìm người đỡ đầu , anh Vũ đã bị 1 người chú họ rất giàu có nhưng không những không giúp, không cưu mang mà còn đuổi ra đường. Điều đáng nói, ông này không góp một đồng vốn nào nhưng lại yêu cầu rút vốn. Khi ấy, anh Vũ không có mà đưa thì bị người chú họ lấy hết nguyên liệu làm cà phê, khiến việc kinh doanh của ông Vũ bị điêu đứng, tôi cũng đã phải đưa tiền vốn của mình cho anh Vũ vực lại kinh doanh.
Lần thứ 3: Vì không nghe lời tôi khuyên mà anh Vũ đã đồng ý hợp tác với 1 người để lập nghiệp lại Long Xuyên 1997 và sau 8 tháng đã thua lỗ, phá sản hoàn toàn. Khi ấy, tôi phải bỏ việc của mình đang làm ở bưu điện để đồng ý kết hôn cùng anh. Khi tôi về ở với anh 1998, tôi đã đưa anh vốn liếng, từng bước điều hành Trung Nguyên, trực tiếp thay đổi toàn bộ cục diện kinh doanh của Trung Nguyên.
Mặc dù vậy, họ đặt điều cho rằng anh Vũ đã giàu có từ năm 1986.
Rồi họ nói rằng cha mẹ anh đã bán 2 căn nhà ở huyện Mdrak. Hiện 2 căn nhà vẫn còn đó. Năm 1995, 2 căn này bán được 50 triệu nhưng người mua thì mặc cả, yêu cầu giảm xuống 30 triệu, rồi lại xin trả góp, mãi đến mấy năm sau mới trả hết. Như vậy, lấy đâu tiền để họ bịa đặt rằng tiền anh Vũ xây dựng Trung Nguyên là do bán nhà mà ra?
Gần đây, luật sư của tôi có về lại căn nhà này và đã gặp người chủ mua căn nhà. Luật sư tôi đã ghi nhận lại toàn bộ sự việc để có bằng chứng xác thực, chấm dứt luận điệu dối trá của họ.
Riêng bản án sơ thẩm thì không còn cảm xúc gì có thể diễn tả bằng sự căm hận, uất ức.
Các luật sư, chứng cứ, ý kiến của tôi và những người liên quan trực tiếp hầu như chẳng được chủ toạ quan tâm gì.
Bản án mà ông thẩm phán đọc giống đến 95% nội dung của phần kiến nghị mà luật sư đại diện anh Vũ soạn.
Với cá nhân tôi, bản án sơ thẩm không khác gì kiểu ăn cướp giữa ban ngày.
Họ muốn cướp Trung Nguyên của gia đình tôi.
Rồi họ lại dùng truyền thông bẩn để lấp liếm, vinh danh cho tôi trở thành người phụ nữ giàu nhất nhì Việt Nam. Họ bịa đặt tôi đã nhận được 3.000 tỷ đồng.
Làm gì có tiền, mà tôi được nhận?
Ngày 18/11 là ngày xét xử phúc thẩm. Dù sức khoẻ tôi hiện chưa tốt, nhưng tôi buộc phải kêu cứu khắp nơi để đòi lại công lý.
Nhất là tôi phải bảo vệ các con tôi. Chúng còn quá nhỏ.
Tôi cầu cứu các nơi chỉ mong giữ lại gia đình tôi, và sản nghiệp của gia đình chúng tôi.
Tôi kiên quyết không bao giờ cam chịu để Họ: Nhóm thao túng mà tôi đã từng nhắc rất nhiều lần- bất chấp luật pháp mà cướp trắng Trung Nguyên, tiêu huỷ, làm ảnh hưởng 1 doanh nghiệp quốc gia mà tôi đã dồn cả thanh xuân, máu và nước mắt của mình để gây dựng và gìn giữ, phát triển.


Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.