Cách đây nửa giờ, trên trang cá nhân bà Lê Hoàng Diệp Thảo đã viết lại chuyện của gia đình bà và lý giải vì sao câu chuyện đang xảy ra như thế khiến nhiều người rung động. Tất cả câu chuyện này là thật thì quá thương người đàn bà này.

 Hành động điên loạn của anh sau khóa Thiền 49 ngày

Năm 2014 – tức là sau khóa Thiền 49 ngày, thời gian sau đó chồng tôi bị tẩu hỏa nhập ma. Khi bị “nhập”, anh rượt đuổi cậu lái xe, chụp lấy tôi và bẻ cổ tôi ra phía sau, rồi chạy đến bóp cổ mẹ ruột của mình…Phải có nhiều người giải cứu và mở kinh Chú Đại Bi thì anh mới thả ra.
 

Đó là thời điểm kinh hoàng nhất của chúng tôi. Cả tôi và 2 đứa con gái đều bị anh truy đuổi. Anh bắt các con lên M’Drak để thiền theo mình, rồi dần dần cho tiếp xúc với các thầy ma, thầy cúng. Tôi phải kéo các con về và không cho đi lên đó nữa. Không chỉ với các con, mà anh còn bắt Ba anh cũng phải thiền như vậy.

Thời gian sau đó, Ba anh gặp mẹ ruột của tôi và đề nghị bà thay đổi cách xưng hô gọi con rể là Ngài…

Tôi phải đổi kịch liệt với đề nghị kỳ quặc như vậy. Còn mẹ tôi cũng thẳng thắng rằng dù anh Vũ có làm quan to đến đâu thì cũng là con rể của bà, nên chuyện bà phải gọi con rể là Ngài là không thể. Mẹ tôi cũng khuyên Ba Má anh nên đưa anh đi khám bệnh…

Khi các mẹ con tôi bị đẩy ra khỏi công ty, nhà cửa bị “những người Anh Chị Em thiện lành” của anh chiếm lấy hết, chúng tôi phải ra nước ngoài tạm lánh. Cuộc sống của các mẹ con tôi vô cùng vất vả, một mình tôi xoay xở cho 4 đứa con nhỏ dại... Ban đầu, chúng tôi phải đi ở nhờ nhà người thân, rồi tôi đi học lái xe…Thương các con, tôi buộc tự đứng lên. Để ổn định tâm lý cho các con, tôi tuyệt nhiên không than van hay nhắc lại chuyện cũ. Chúng tôi dần tìm lại tiếng cười, tôi dành hết tình thương và thời gian cho chúng.

Vậy mà, chưa được bao lâu, anh ấy qua Úc bắt 4 đứa nhỏ trở về học sách của trời, không được học sách của người nữa. Tôi không chịu, anh đã đánh tôi…Không khuất phục, tôi quyết lấy tất cả thân của người mẹ để che chở cho các con với tình yêu thương vô bờ bến, bảo vệ khỏi bàn tay của quỷ dữ

Tôi trở về Việt Nam, để lấy lại gia đình cho các con mình và thương hiệu cà phê của gia đình mình. Hành trình của tôi bắt đầu như vậy…

Từ ngày anh bệnh, gia đình chúng tôi liên tục gặp biến cố. Sự ra đi quá đột ngột và đau xót của ông Nội (đầu năm 2017) khiến tôi phải nghĩ đến gia đình mình. Tôi không thể buông xuôi, mà phải trở về đối diện để giải quyết tình trạng hiện nay của chồng mình và Trung Nguyên...

Phần 1:

Ngày 29 Tết năm 2017, tôi và các con kịp về thăm nom ông Nội đang bệnh. Ông đã bệnh tiểu đường từ lâu, đang được chồng tôi đưa lên M'Drak chữa trị... Đâu ngờ đó lại là cuộc gặp định mệnh lần cuối.

Chúng tôi bắt đầu đi từ tờ mờ sáng để có thể gặp được ông vào buổi trưa. Con đường lầy lội và vô cùng khó đi dẫn chúng tôi đến M'Drak. Chúng tôi vào thăm ông, thể trạng của ông lúc ấy có vẻ đã tốt hơn.

Giây phút cùng các con quay quần bên ông thật quý giá, hạnh phúc. Tôi linh cảm có lẽ đây là lần cuối tôi gặp ông, vì vậy tôi tranh thủ mọi thời gian nói chuyện riêng với ông.

Tôi hỏi ông còn tâm nguyện nào chưa thực hiện thì chia sẻ với tôi, tôi sẽ về thưa lại với Má (bà nội). Sau đó tôi cũng xin phép thưa về chuyện của tôi và anh Vũ.

Tôi nghĩ mọi chuyện là do duyên, lần đó là lần cuối thật. Do ông hay Tổ tiên dòng họ Đặng đã tạo ra tình cảnh ông mất quá sớm – chỉ 10 ngày sau khi gặp chúng tôi, ông đã ra đi. Bước ngoặt này khiến tôi phải nghĩ đến gia đình mình, buộc tôi không thể buông xuôi, tôi phải trở về giải quyết tình trạng hiện nay của anh Vũ và Trung Nguyên.

Trong lần gặp ấy bé út Tini cứ ngồi trước ông Nội mà dụi mắt khóc. Tôi hỏi vì sao Tini khóc, Tini bảo là sợ ông Nội chết. Tôi thấy ánh mắt của ông bỗng quắc lên, vì ông không tin và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết. Ông nói rằng ông đang được Ba của tụi nhỏ (anh Vũ) chữa trị nên chắc chắn sẽ mau khỏi thôi. Ông còn hứa khoảng 2 tháng nữa sẽ vào Sài Gòn thăm các cháu. Ông vẫn tin con trai của mình sẽ chữa được bệnh của ông. Thật kỳ lạ!

Tôi ra về mà lòng nặng trĩu. Tôi gọi điện ngay cho bác sĩ Tâm, bác sĩ khuyên phải nhanh chóng đưa ông vào bệnh viện. Ông rất cần các thiết bị y tế để chữa trị, giúp ông ổn định lượng đường trong máu và bỏ đường kịp thời. Gia đình không thể dùng cách chữa bệnh bằng nhịn ăn và ngồi thiền lúc này được nữa. Bệnh tình của ông đã nguy cấp lắm rồi.

Quá lo lắng cho ông, tôi nhiều lần liên lạc với anh Vũ để đưa ông đi bệnh viện. Thế nhưng, anh đáp lại là chửi mắng tôi là kẻ “rất mất dạy, vô đạo, vô lương…”. Anh cho rằng anh chữa được mọi loại bệnh trên thế gian này.

Vào sáng ngày 5/2/2017 nhằm ngày 9 tháng Giêng năm Đinh Dậu, khi tôi đang công tác ở Singapore thì nhận được tin nhắn của Má báo tin ông mất lúc 4g30 sáng ngày 5/2/2017. Đến 1 giờ chiều thì tôi được Má báo lại là ông đã có mạch trở lại và gia đình rất phấn khởi. Đến 3 giờ chiều thì Má báo ông đã thở và chắc tình hình không sao nên tôi và các con khỏi về, yên tâm lo học hành. Từ đó, tôi không còn nghe tin tức gì từ Má nữa.

Ngay thời điểm đầu tiên nghe ông mất, dù có linh cảm không hay từ trước, nhưng tôi như có tiếng sét bên tai. Tôi cố gắng gọi điện cho Má, Quang và cả anh nữa, nhưng không một ai nghe máy. Thế là tôi vội vàng book vé máy bay để về Việt Nam sớm hơn dự định. Tôi chỉ nghĩ được là mình cứ về nhà, rồi tính tiếp…

Tôi nghe nói khi ông mất thì anh cũng bất ngờ và đau xót lắm. Anh cứ ôm ông mà khóc. Anh còn ôm để truyền năng lượng, truyền sức của anh qua cho ông để ông sống lại. Gia đình cũng đổ sâm để mong kéo dài sự sống cho ông.

Sau đó anh cứ đóng cửa ở trong. Duy nhất chỉ có anh và Má là được vào và nói chuyện riêng, còn những người khác thì ở bên ngoài và chờ nghe tin báo. Một số người sốt ruột như chú Bảy đã lên tiếng yêu cầu đưa ông về quê an táng.

Phần 2:

Tôi bay về Nha Trang trên chuyến bay 12.25 ngày 6/2/2017, vừa kịp lúc để đón ông ở nhà Ngọc Diễm. Hơn 1 giờ sau thì chiếc xe bết dính đầy bùn đất chở thi thể ông vào nhà. Thật là đau xót!

Tài xế cũng là người thân quen của gia đình tôi chở tôi về dự đám tang của ông, nhận định sau khi quan sát tình hình xung quanh là tôi đang bước vào “hang cọp”. Tất cả mọi ánh mắt đều săm soi, canh chừng tôi rất đáng sợ. Vậy mà tôi vẫn cứ bước vào, bởi vì tôi nghĩ mình cứ làm đúng bổn phận dâu trưởng…

Đưa ông vào phòng xong, tôi là người thân duy nhất ở bên cạnh chăm sóc ông và trông nom đội tẩm liệm làm công việc tắm rửa và thay áo quần cho ông. Ông bị tím bầm mắt, có lẽ do bị máu dồn lên và 2 tai tím đen. Máu còn chảy ra từ mũi và miệng. Còn bụng ông thì bị trương phồng vì ủ nước lại mà không đi tiểu tiện được. Tôi nhờ họ tắm rửa cho ông thật nhẹ nhàng và cố gắng làm thật sạch sẽ. Ông còn bị loét ở bàn chân, ở mông trông rất tội…

Vậy mà lúc sinh thời ông không hề rên la, không nói cho ai biết, cứ âm thầm tự chịu một mình… Tôi thấy mình có lỗi, bất lực nên khóc rất nhiều. Ông ra đi sớm quá, lẽ ra ông còn thể sống tiếp chục năm nữa với con cháu nếu được chữa trị kịp thời bằng phương tiện y tế tốt nhất mà điều kiện của chúng tôi làm được.

Sau khi lo cho ông ổn thỏa xong, tôi ra ngoài thì thấy Má và chị Thùy (chị ruột của anh Vũ) vẫn đang ở dưới bếp.

Sau đó Má và chị Thùy họp mọi người lại tuyên bố Quang là người sẽ thay anh Vũ cúng cho ông, còn Đông sẽ thay anh để tiếp khách.

Thấy vậy tôi không đồng ý mà nói rằng: Tôi là dâu trưởng, chồng tôi là anh Vũ vẫn còn sống và chỉ ở cách đây 100km mà thôi. Tôi không đồng ý bất kỳ người đàn ông nào đứng bên cạnh tôi để lo hậu sự cho Ba. Vì vậy tôi sẽ lên M'Drak đón anh về. Nếu anh không về thì tôi sẽ thay mặt anh lo cho Ba, tôi không đồng ý để ai đại diện thay mặt anh cả.

Còn 3 tiếng nữa là đến 8 giờ tối, Thầy chùa sẽ đến tụng kinh và làm lễ Liệm cho ông. Vì vậy tôi xin phép Má để tôi lên M'Drak để đón anh Vũ về làm lễ thọ tang cho Cha.

Phần 3: Hai lần đến M’Dark đón chồng về chịu tang Cha nhưng vô vọng

Tôi lên M’Drak vất vả vô cùng, đến nơi thì trời tối đen mù mịt. Tôi hy vọng nhân lúc này đón được anh về, để anh chít khăn tang và hiểu trách nhiệm làm con với người Cha của mình, và cũng để giúp anh tỉnh ngộ, khỏi bệnh.

Gần đến nơi thì có tốp bảo vệ chặn ngay trước xe, không cho tôi vào. Tài xe của tôi bước xuống khuyên can nhưng không được. Họ còn đưa mấy con becgie to lớn ra để hù dọa, ngăn tôi gặp anh.
Tình thế lúc đó buộc tôi chỉ còn cách gọi điện cho anh, nhưng anh không bắt máy. Tôi nhắn tin anh cũng không hồi âm…Sau hơn 30 phút chờ đợi giữa đêm tối M’Drak, tôi buộc phải trở về mà lòng buồn vô hạn.

Tôi về đến nhà gần 9 giờ tối, chỉ kịp để tụng kinh cho ông. Lát sau hai con gái của tôi về và cùng vào tụng kinh.

Đến 9 giờ tối thì cả nhà làm lễ Liệm cho ông. Chúng tôi khóc ngất vì quá đau thương, có lẽ lúc đó chúng tôi không thể chấp nhận được sự thật là ông đã mãi mãi ra đi và đang được người ta đưa vào trong quan tài.

Tôi trông anh về từng giây từng phút, nhưng vô vọng vì đến phút cuối này anh vẫn không về… 


Sáng ngày hôm sau, hai con trai của tôi từ nước ngoài đã về dự tang ông Nội. Nhìn các con mặc đồ tang lễ mà tôi chạnh lòng và vừa giận chồng không làm tròn Đạo Hiếu với Cha Mẹ. Không thể có bất kỳ Đạo nào lớn hơn Đạo Hiếu với Cha Mẹ!

Chúng tôi làm lễ tang cho ông xong, các con quay quần quanh quan tài của ông mà khóc và tâm sự với ông như thể ông vẫn còn sống. Chỉ mới 10 ngày trước chúng tôi vẫn còn ở bên nhau, cùng nói cười vui vẻ, các con còn giành nhau ngồi riêng với ông để nói chuyện với ông, nghe ông dạy bảo, giành nhau ôm hôn ông…

Thấy hai con trai mặc đồ tang, đội mũ màn, chống gậy mà tôi khóc như mưa…Hình ảnh của anh in tạc trong hai đứa con trai…

Chiều hôm sau, sau khi làm lễ và tụng kinh cho ông xong, tôi và các con lại lên đường đi M’Drak, cố gắng gặp anh lần nữa. Tôi nhờ thêm một gười bạn thân của anh nói giúp với các nhân viên bảo vệ để chúng tôi lên được M’Dark thuận lợi.

Xuất phát được 10 phút thì tôi nhận được tin báo trang trại M’Drak bị bao vây bởi nhiều chiếc xe to lớn, chắn hết các cửa ra vào. Cùng lúc đó tôi biết anh Y Luyện là Nguyên Bí Thư tỉnh Đăk Lăk cũng đang trên đường vào thăm anh Vũ và dự đám tang của ông, tôi liền gọi điện cho anh Y Luyện để nhờ anh giúp vào thăm anh.

Chúng tôi đến M’Drak khoảng 2 giờ rưỡi chiều. Trời nắng chang chang. Tôi thấy nhiều chiếc xe ủi, xe ben xúc đất đã chạy dạt ra hai bên con đường vào cổng. Nhưng cổng trái vẫn còn đóng, bên trong có thêm một chiếc xe bồn nước. Tốp bảo vệ và đàn chó becgie lại xuất hiện ra chặn trước xe, không cho chúng tôi vào. Họ nói anh Vũ đã rời trang trại để đi Ninh Hòa.

Tôi biết họ nói vậy là để chúng tôi về, chứ chắc chắn anh Vũ vẫn còn trong đó. Tôi và anh Y Luyện cố đứng chờ ngoài cổng hơn 1 tiếng rưỡi. Rồi anh Y Luyện gọi cho Giám đốc Công an tỉnh Đăk Lăk và lệnh cho công an vào hỏi vì sao không cho tôi và 4 đứa con vào trại.

Tưởng sau bao cố gắng, tôi và các con có thể gặp lại anh. Nhưng gần 3 giờ đồng hồ chúng tôi vẫn còn ở cổng mà không sao vào được. Chúng tôi buồn bã trở về để kịp làm lễ tối cho ông…

Trong thâm tâm tôi chỉ mong sao anh sẽ thức tỉnh sau biến cố Ba mất, rồi anh hiểu được bổn phận làm con mà về chịu tang Ba cho đúng đạo lý và bà con lối xóm không điều tiếng, chê cười gia đình chúng tôi. Không gặp được anh, lòng tôi bao ngổn ngang phía trước…

Nhà chỉ có hai người đàn ông, Ba anh như trụ cột trong gia đình, giờ ông mất, tôi cảm thấy gia đình trống vắng quá. Gia đình chỉ còn trông chờ vào anh, nhưng anh lại bị bệnh như vậy nên tôi vô cùng lo lắng và bất an…

Phần 4:

Suốt đám tang đều có thợ chụp hình, quay phim, nhưng sau đám tang thì Quang và chú Tinh bảo thợ chụp hình, quay phim đưa toàn bộ ảnh, video clip cho họ, không được cung cấp cho người khác. Tôi biết họ làm vậy là để cố tình che dấu chuyện anh Vũ không về chịu tang Ba.

Về đến Sài Gòn, tôi suy nghĩ nhiều về tình cảnh gia đình mình và cả của tôi lúc này. Trong trăm thứ đang rối tung, tôi cố gắng vạch ra những việc cần làm:

- Các việc cần làm cho Hương Linh của ông được siêu thoát, bố thí, phóng sinh, cầu siêu và lập trai đàng tế cầu siêu cho ông là cần thiết trong vòng 49 ngày.

- Cần có giải pháp cho anh Vũ như thế nào, anh Tâm lo việc Bác sỹ và Phương pháp chữa bệnh cho anh, còn anh Đức lo việc ở địa phương Đăk Lăk, anh Hiệp và anh Lưu Trọng Văn, Lành và chú Thiêm lo việc ở tộc họ Đặng, dượng Hai lo việc ở quê nhà và Má.

- Cần làm việc với các thẩm phán để tạm dừng lại các việc ở tòa án

Cho dù thế nào, chúng tôi cần phải đối diện với thực tại – trong Chánh Niệm, để nhìn nhận được những việc Đúng Đắn, từ đó mà cải sửa và điều chỉnh kịp thời. Nhiệm vụ của tôi là cố gắng hết sức mình để giữ gìn sản nghiệp Trung Nguyên, chữa bệnh cho anh. Trước mắt là làm sao để 49 ngày của ông được yên ổn, sau đó thì tính tiếp.

Hôm đó, 49 ngày của ông, tôi và 2 con gái về. Khi về đến trước cổng nhà thì thấy cửa cổng đóng kín rất kỳ lạ. Tôi xin phép vào bên trong thì lập tức có mấy người ra nói chúng tôi không được phép. Sau đó có hai người chú ra nói chuyện với tôi rằng vì Má không đồng ý cho tôi vào. Tôi đứng đó giải bày và xin được vào cúng cho ông một lát rồi đi cũng được. Nhưng họ vẫn không cho …Đến gần 2 giờ sau họ mới cho tôi ra mộ để thắp hương cho ông.

Thời điểm đó tôi rất đau khổ khi bắt đầu nhận rõ chân tướng sự việc. Tất cả dường như đã đóng lại, như cánh cửa kia. Đóng lại lạnh lùng…

Phần 5:

Hàng đêm, tại chùa Gia Lam (Gò Vấp, TP.HCM) tôi nhờ các Sư Thầy tụng kinh Cầu siêu cho ông Đặng Mơ – Pháp danh Đồng Thiện. Cầu cho cho ông được siêu thoát, vãng sanh.

Tôi và Mẹ ruột mình, cùng các con đi lễ tụng kinh 3 ngày – bộ kinh Địa Tạng. Lễ tụng kinh diễn ra rất trang trọng, có 12 vị Sư Thầy cúng cho ông. Tôi hình dung ông ở trên cao thật vui…

Đêm hôm đó, tôi chiêm bao thấy ông về. Gương mặt ông cười thật hiền hậu…Giật mình thức giấc, tôi cảm giác ông vui khi tôi ghi tên anh Vũ là người đứng chủ lễ cúng cho ông suốt 49 ngày ở chùa Giác Lâm. Tôi nhắn tin cho Má để bà vui và bình an.

Tất cả những điều tôi làm đều xuất từ tình cảm của tôi dành cho người Cha chồng quá cố. Tôi xem mình như đứa con gái trong nhà. Tôi biết rằng Má và chị Thùy không phải là tín đồ của đạo Phật, nên có thể sẽ không nghĩ đến việc làm ý nghĩa này cho ông, vì vậy mà tôi làm thôi.

Tôi dự định sẽ về Buôn Ma Thuột dịp Lễ hội cà phê. Tôi đã báo với Má chuyện này. Hai con gai cũng nói mỗi lần gọi điện thoại cho bà là bà rất vui và muốn chúng tôi ở trong nhà cho ấm cúng. Bà nói bà sẽ về quê để làm đám giỗ và cúng tuần cho ông. Tôi cũng có nhắn cho anh Vũ để nói anh cùng về cúng cho ông tuần thứ 5…

Đến hôm gần ngày tôi về Buôn Ma Thuột, bà đột nhiên nhắn tin cho tôi, nói rằng bà không muốn gặp tôi, người giúp việc sẽ đưa các con tôi đến đến gặp bà.

Tôi về Buôn Ma Thuột mà lòng buồn rười rượi. Tôi không thể đến thăm nhà, thăm Má và không thắp nhang cho ông được.

Tôi lo những việc của mình để chụp bộ hình riêng. Ekip chuẩn bị cho chương trình chụp hình cũng đã sẵn sàng. Giấu hết thảy nỗi buồn, tôi phải vào cuộc với tâm trạng vui vẻ để có được những shot hình tốt nhất.

Tôi cho nhân viên đưa các con qua thăm Má. Khi về họ kể với tôi rằng, khi xe vừa đỗ trước nhà thì có 2 người bảo vệ vội ra đóng sập cửa lại. Tài xế phải ra giải thích là trên xe chỉ có 2 đứa cháu gái về thăm bà Nội…

Tôi hầu như không dự Lễ hội cà phê, không đến thăm Má. Tôi muốn tất cả yên tĩnh…

Niềm vui là tôi có được một bộ ảnh tuyệt vời và tôi đã gặp được những người tôi muốn gặp. Tôi đã trình được nội dung cần thiết để Thủ tướng Chính phủ, Bộ Công an nắm thông tin. Tôi được tiếp xúc trực tiếp hầu hết những Lãnh đạo cấp cao, các quan chức chính quyền địa phương và các mối quan hệ kinh doanh quan trọng. Tất cả đều hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh Vũ hiện giờ ra sao. Tôi ngạc nhiên là ai cũng biết anh Vũ có vấn đề về tâm thần và đang có nhiều cô gái vây quanh. Anh còn đưa một dàn xe Roll Royce Phantom để đưa rước các cô gái chân dài đó. Thậm chí, các vị quan chức đều biết các cô gái này rất thường xuyên gần bên anh Vũ... Nghe những câu chuyện đó, tôi buồn tận sâu trong lòng và không muốn nói

 Phần 6:

Từ đó cho đến nay, anh vẫn chưa một lần về ghé thăm mộ người Cha của mình. Anh cũng không còn nhớ gì đến các con nữa…Thậm chí anh còn nhẫn tâm muốn đuổi cùng diệt tận để mẹ con tôi không còn con đường sống…

Sức khỏe của tôi cũng vì quá lao tâm, lao lực mà đi xuống nhiều, lần đó cảm, ho rất nặng. Bác sĩ Tâm bắt tôi chụp CT mới thấy phổi của tôi bị mờ hẳn một bên. May mà phát hiện kịp…Bác sĩ khuyên tôi phải nghỉ ngơi, chích thuốc để mau khỏi bệnh…

Phiên xét xử vụ bãi nhiệm chức vụ Phó Tổng giám đốc thường trực cuối cùng cũng bảo vệ được lẽ phải. Tôi được Tòa tuyên khôi phục chức vụ tại Trung Nguyên. Báo chí cả nước đăng tin rần rần về sự kiện này. Sự đón nhận của xã hội quá lớn, mong đợi sự trở về của tôi để giữa lại Trung Nguyên khỏi nguy cơ sụp đổ.

Niềm vui chưa lâu thì ngày 10/10 tôi lại nhận được quyết định bãi nhiệm lần nữa, anh muốn triệt hết mọi đường về của tôi.

Giờ chồng tôi như người cõi trên, không còn xem cha mẹ, vợ con là người thân nữa. Một loạt các câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu tôi, vì sao anh từ một người cha tốt, người chồng tốt, người con tốt trong gia đình lại thay đổi hoàn toàn như vậy. Tôi từng nghĩ anh bị ma nhập để sử dụng thân xác anh hay thậm chí đó là anh Vũ giả, không phải là chồng tôi. Người đàn ông này bất hiếu với Cha và bất nghĩa với vợ con của mình.

Dù không hề muốn, nhưng tôi đã trở thành tâm điểm của truyền thông. Bởi vậy, dù có khó khăn như thế nào, tôi cần xây dựng cho con đường phía trước. Tôi nhắn nhủ với chính mình rằng phải mạnh mẽ lên, kiên trì với mục tiêu và tiến lên phía trước. Tôi hãy cố lên!
Cảm ơn các bạn phóng viên đã theo dõi phiên tòa này. Vì là phiên xử kín, tôi mong các bạn tìm hiểu thông tin thật kỹ, khách quan và trung thực.

Về phiên tòa này, tôi chỉ có 2 điều muốn nói:

Thứ nhất, bản án sơ thẩm đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng, cần thiết phải hủy. Các luật sư của tôi sẽ đưa các bằng chứng mới về những sai phạm nghiêm trọng của phiên tòa sơ thẩm.

Thứ hai, là người vợ, đến giờ tôi vẫn khẳng định nỗi lo lắng của tôi về tình hình sức khỏe của chồng tôi. Tôi tha thiết đề nghị Tòa án để công tâm và đảm bảo tính nghiêm minh của Luật pháp, có hiệu lực, tôi kiến nghị Tòa trưng cầu Giám định tâm thần để các bác sĩ sớm tìm ra giải pháp cứu chồng tôi. Nếu chồng tôi không được đưa đi chữa bệnh ngay lúc này thì bệnh sẽ càng nghiêm trọng, còn Trung Nguyên thì tiếp tục bất ổn.

Xin cảm ơn các bạn.

Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: "Có mười mấy cô gái trong nhà tôi"

Theo Dân Việt, bà Lê Hoàng Diệp Thảo chia sẻ rằng bà đau đớn khi: “Các cô gái vào nhà, tùy tiện dùng đồ của gia đình... Tôi phát hiện có mười mấy cô gái chứ không phải ít”.

Trước phiên toà chiều 3/12, bà Lê Hoàng Diệp Thảo chia sẻ với báo chí về những góc khuất sau cuộc ly hôn nghìn tỷ của bà và ông Đặng Lê Nguyên Vũ, tỏ ý lo lắng cho sức khỏe của ông Vũ và tương lai của Tập đoàn cà phê Trung Nguyên.

Theo bà Thảo, có một nhóm đang thao túng Trung Nguyên, muốn cướp trắng Trung Nguyên thông qua các bản án. Thế lực này thao túng bằng cách nịnh bợ, dùng các từ ngữ như "kính thưa người tôn kính" hay là "đấng tối cao" hay là "người sẽ giải cứu được thế giới". Sự suy tôn này khiến ông Vũ lúc nào cũng như ở trên trời.

Họ nói anh làm những việc như thế này sẽ giúp được thanh niên như tặng sách. Đây là các cách để họ rút ruột công ty vì những việc đó không bao giờ giúp ích được ai cả, thậm chí chẳng ai đọc những cuốn sách đó mà kế hoạch chi tới 5 tỷ USD. Họ có nhiều thủ thuật khác nhau để rút ruột Trung Nguyên.

Theo bà Thảo nghĩ, họ cung phụng tất cả những gì một người đàn ông cần, kể cả sinh lý: "Tôi phát hiện có mười mấy cô gái chứ không phải ít. Các cô gái vào nhà, tùy tiện dùng đồ của gia đình...".
  
Bà Thảo cho biết các con bà đang lớn, trong khi trên mạng xã hội đăng hình ảnh các cô gái vào nhà của bà, ngồi trên piano của con bà, ngồi trên thảm, tùy tiện dùng đồ dùng gia đình bà.

"Tôi cho rằng đây không phải là hành vi công việc nữa. Các con tôi rất là tổn thương. Anh Vũ nói rằng anh đang quan tâm tương lai của giới trẻ, làm những công việc như tặng sách. Thực chất đó chỉ là bình phong, nó không mang lại giá trị cho Trung Nguyên. Trong khi đó các cô gái bước vào phòng ngủ của vợ chồng tôi, sử dụng đồ đạc của gia đình tôi công khai và post lên mạng", bà Thảo nói.

Bà Thảo kể bà có đặt câu hỏi với ông Vũ thì ông Vũ nói "đừng làm tổn thương các cô gái đó". "Tôi hỏi ngược lại anh thế thì sự tổn thương của tôi và các con tôi thì sao nhưng anh Vũ không trả lời được", bà nói.

Về yêu cầu giám định tâm thần, bà Thảo cho rằng một người bị bệnh rất cần người thân của mình nhận ra và giúp đỡ. Không ai bị tâm thần mà biết mình bị tâm thần hết. Về mặt tinh thần chỉ có một nên mình mới cần người thân. Chuyện này rất là đáng tiếc, không ai mong muốn cả.

“Tôi rất muốn giải quyết càng sớm càng tốt. Nhưng điểm lo lắng của tôi hiện giờ vẫn là tình trạng sức khỏe của anh Vũ. Trong tình cảnh thật lâu không gặp được anh mà mỗi lần gặp đều thấy sức khoẻ anh ngày một giảm sút. Với người thân của mình thì mình sẽ thấy rất là khó chịu và lo lắng”, bà Thảo nói.

  


Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.